top of page

Search Results

Tìm thấy 59 kết quả với một nội dung tìm kiếm trống

Bài đăng blog (52)

  • Một Nhật Bản lạnh lùng (Phần 4)

    Lứa chúng tôi được đánh giá là “ưu tú”, chính vì thế mà Chủ tịch quyết định, ngoài công việc chính mỗi đứa đang phụ trách, chúng tôi sẽ được thử nghiệm khả năng “phát triển sản phẩm”. Để chúng tôi bớt bỡ ngỡ với nhiệm vụ mới, ông đã sắp xếp thời gian để nói chuyện, chia sẻ với chúng tôi chừng hai tiếng, từ 1 cho tới 3h chiều. Và tôi đã phạm một sai lầm không thể tha thứ… Tôi NGỦ GẬT trong buổi trò chuyện ấy, ngay trước mắt ông và anh Natsuki – Phó Giám đốc, đồng thời cũng là con trai ông. Sau “tội ác” đó, khi quay trở lại chỗ Sếp trực tiếp Kubo Sanae để sẵn sàng nghe trách cứ, nhìn bộ dạng của tôi, chị có lẽ cũng thương quá không nỡ mắng nữa, chỉ nở một nụ cười hiền mà bảo “Chị phục em thật đấy An chan ạ! Tại sao em lại có thể ngủ được trước mặt Chủ tịch chứ nhỉ? Chị thì chỉ cần có mặt ở nơi nào có Chủ tịch thôi, là mọi giác quan tự động căng lên vì sợ rồi, ngủ thế nào nổi! Thôi, em qua chỗ Sếp trùm Kumiko đi!” Kumiko đón tôi với vẻ mặt căng thẳng và buồn rầu. Chắc hẳn cô cũng vừa ăn sạc một trận kinh hoàng khủng khiếp do lỗi tày đình mà tôi đã gây ra. Cô bảo tôi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, thở dài rồi bảo đứa em cưng của mình “Lần này thì chị chịu, không thể nói đỡ cho em được nữa. Chúng ta hãy cùng chờ đợi hình phạt mà thôi…” *** Tại sao Kumiko lại dùng từ “lần này”??? Là bởi vì cách đó chừng một tuần chứ mấy, tôi đã bị chính anh Natsuki phát hiện đang NGỦ GẬT trong buổi giáo huấn, chỉ bảo của Chủ tịch dành cho toàn bộ nhân viên, sau event bán hàng hoành tráng nhất trong năm Grand Festival, kéo dài 2 ngày và được tổ chức tại khách sạn sang xịn nhất Osaka, tập hợp toàn bộ nhân viên kinh doanh từ các cửa hàng trên toàn quốc. Dịp này cũng là dịp mà các hoạt động của công ty diễn ra dày đặc. Có những ngày chúng tôi kết thúc sanjikai (bữa nhậu thứ ba trong buổi tối) lúc 2h sáng, rồi bọn nữ giới chúng tôi lại có mặt ở công ty lúc 4h để chuẩn bị bữa sáng, rồi 5h bắt đầu vào “Giờ học sớm hàng tháng” đến tận 8h. Đương nhiên, chúng tôi bắt đầu công việc thường nhật từ 8h30, như thường lệ. Những mệt mỏi, stress do phải nỗ lực hơn trước rất nhiều đã phát sinh và tích tụ từ tháng 4, giờ được thể bùng phát vào trước dịp nghỉ lễ Obon ấy. Tôi NGỦ GẬT, lại hẳn là trong buổi giáo huấn, chỉ bảo của Chủ tịch. Anh Natsuki lại là người nhìn thấy. Mà cũng còn may vì người đó không phải là Chủ tịch. Ngay sau ấy, Kumiko gọi tôi ra gặp riêng trong phòng họp. Cô nghiêm khắc hỏi “An chan, tại sao em lại ngủ gật như vậy?” Tôi thành thực xin lỗi vì chắc chắn đã làm cô bị mắng te tua, rồi nói thật là do tôi mệt quá, cơ thể như kiểu tới ngưỡng, nó tự kéo sụp mí mắt xuống. Cô bảo “Ai cũng mệt cả, An chan ạ! Nhưng ai cũng đều phải tự tìm ra giải pháp để không làm cái chuyện bất lịch sự ấy! Công ty mình kỵ nhất chuyện ngủ gật, tại sao em có thể quên được điều đó chứ???” Quả thật, có một luật lệ bất thành văn và vô cùng nghiêm khắc trong công ty tôi về chuyện này. Chúng tôi không được phép ngủ trên xe trong thời gian di chuyển (bất kể là dài đến bao nhiêu) nếu như xe đó do nhân viên công ty lái, vì đó là không tôn trọng đồng nghiệp của mình. Mà làm gì có lúc nào chúng tôi ngồi xe do người ngoài lái, vì trong công ty đã có đội lái xe, vận chuyển hàng hóa riêng rồi còn đâu. Vì thế, mỗi lần từ Trụ sở chính đi công tác ở những địa điểm bán hàng dịp event (Có khi là tầm 10 tiếng, từ Osaka lên Saitama, kể cả khi đã mệt rã chân vì hai ngày đứng liên tiếp từ 8h sáng đến 10h tối, chúng tôi vẫn không được phép ngủ. Chẳng may có gật gà chừng 2 nhịp thì y như rằng đến nhịp thứ 3, người bên cạnh đã chọc chọc cho tỉnh rồi. Ở Việt Nam tôi vốn say xe, rất hay buồn ngủ khi di chuyển. Thế mà trong tình hình ấy, bản thân tôi đã phải luyện đủ mọi cách (ngậm ô mai, ngửi vỏ quýt, ngồi lên ghế cạnh tài xế nói cười huyên thuyên, tự kỷ ám thị “không được ngủ, không được ngủ”, tự cấu véo chân tay mình, v.v) để mà thích nghi. Ngay cả Chủ tịch cũng tuân thủ nghiêm ngặt quy định này. Tôi chưa hề thấy ông ngủ gật lần nào, trong suốt những dịp ngồi chung xe với ông khi còn trong nhóm “Tháp tùng công tác”. Kết quả thật đáng kinh ngạc, tôi không còn say xe nữa. Điều này thực sự giúp tôi rất nhiều cho công việc đi lại liên miên của một phiên dịch tự do sau này. “Tại sao em không có biện pháp phòng vệ nào, để đến nỗi NGỦ GẬT như thế chứ?” Kumiko nhướng đôi mắt rất nâu lên nhìn tôi, đầy vẻ nghiêm khắc. Tôi không biết nói sao nữa, đành kéo cao tay áo lên cho cô xem. Hai cườm tay tôi đỏ ửng, chi chít vết móng tay tôi tự cấu mình suốt 3 tiếng đồng hồ nghe diễn thuyết đó. Những vết móng tay sâu, nhiều vết bật cả máu ấy, hai hôm sau mới lặn hết hoàn toàn. Tôi không giở ra cho cô xem, nhưng hai đùi tôi khi ấy cũng đang hằn đầy những vết cấu véo. Tôi đã để rơi nước mắt “Em đã uống cà phê rất đặc rồi, và em cũng đã làm hết cách có thể rồi…”. Và Kumiko cũng rơm rớm nơi hàng mi… Có lẽ vì thế mà tôi không bị xử lý sau vụ việc tày đình đó. Khi tôi tới gặp để nói lời xin lỗi, anh Natsuki chỉ rất nghiêm khắc nhìn tôi suốt 2 phút rồi thở dài “TUYỆT ĐỐI không để việc này tái diễn một lần nào nữa nhé!” Thế mà… *** Sau kỳ nghỉ Obon ấy, tôi bị giáng từ “Công việc tổng hợp” xuống “Công việc thông thường”. “Công việc thông thường” đồng nghĩa với việc lương sẽ giảm gần một nửa so với “Công việc tổng hợp”. Thậm chí còn mất cả khoản “phụ cấp MC tầng thượng” vì không đủ tư cách ở trong đội đó nữa. Bù lại, “Công việc thông thường” nghĩa là chỉ cần có mặt ở công ty lúc 8h và ra về lúc 17h, chứ không làm việc tới tận lúc có dấu hiệu cho thấy được về, có thể vào đủ mọi khung giờ, rải rác từ 19h30 đến 1h sáng như “Công việc tổng hợp”. Dấu hiệu rõ rệt nhất là khi bác Kato – Phó giám đốc điều hành đứng dậy và bảo “お先に失礼致します。Tôi xin phép về trước”, rồi tất cả những người khác đồng thanh “お疲れ様でした。Cảm ơn anh đã nỗ lực đến phát mệt lên rồi!”(Cái này tôi dịch láo nháo chút cho vui). Dấu hiệu rõ thứ hai là khi Sếp trùm giới nữ (kiêm Trưởng phòng Quản lý bán hàng nơi tôi thuộc biên chế) lên tiếng “5 phút nữa về nhé các cô gái!” Tuy nhiên, đấy là trên lý thuyết. Còn thực tế là tuy bị giáng xuống “Công việc thông thường”, nhưng 7 cửa hàng tôi phụ trách thì không nhảy xuống bất cứ một con số nào. Ban đầu tôi nghĩ, có lẽ các sempai của tôi cũng đã ở mức không thể nhận thêm một cửa hàng nào nữa vì quá tải, việc nhập liệu nhiều khi phải đẩy qua cho nhân viên thời vụ làm giúp. Về cơ bản, tôi cũng có thể đẩy bớt việc nhập liệu qua cho nhân viên thời vụ, nhưng quả thực họ cũng tối mắt tối mũi rồi, nên trước nay tôi vẫn cố gắng tự làm mọi thứ. Thế là tôi bắt đầu nhận lương “Thông thường” và vẫn làm việc như một “Tổng hợp”. Chỉ thỉnh thoảng lắm tôi mới được rời công ty vào lúc 17h hay sau 17h nhưng sớm hơn đội “Tổng hợp”. Chả còn cách nào cả, vì nó vẫn là công-việc-của-tôi. Vì thế mà cả tháng đầu, tôi đã mang theo vẻ mặt rất buồn chán. Nhưng rồi một ngày kia, tôi nhớ lại và nhận ra rằng, tất cả trường hợp bị giáng từ “Tổng hợp” xuống “Thông thường” do mắc một lỗi không thể tha thứ nào đó đều tự xin nghỉ việc sau một thời gian ngắn. Người trước tôi là Mitsubashi – ngôi sao của Văn phòng Tokyo, từng một thời được “siêu sủng ái”. Lý do thất sủng của cô là: Chủ tịch dùng tay tìm thấy một vết bụi ở một góc khuất nào đó trong căn hộ nguyên tầng sang trọng của ông tại Yotsuya. Tôi nhớ lại và nhận ra rằng “Mình đang bị ép để tự xin nghỉ việc!” Nhưng mà tôi không thể xin nghỉ việc được. Ước mơ của tôi còn đó! Cái ước mơ xây lại căn nhà cấp 4 cũ kỹ, chật chội để bố mẹ tôi được sống trong môi trường tốt hơn ấy. Nên là tôi đã quyết định mình sẽ tập trung mọi sức lực để chịu đựng cho tới khi ước mơ đó thành sự thực. Đến lúc ấy, tôi sẽ rời bỏ chỗ này. Và thế là sau đó, do đã xác định được mục tiêu và điểm mốc kết thúc, dù là nhận đồng lương phải “thắt chặt chi tiêu” và làm việc đúng theo khung giờ với những người thuộc nhóm “Tổng hợp”, tôi vẫn luôn làm việc với tinh thần vui vẻ y như trước đây. Ngoài công việc chuyên môn là “quản lý, hỗ trợ cửa hàng” tôi cũng vẫn thuộc nhóm tích cực nghe và trả lời điện thoại nhất tại Trụ sở chính, kể cả điện thoại phàn nàn của Khách hàng, tất nhiên là với ngôn từ lịch sử và nụ cười trên môi. Có lần tình cờ đi ngang lúc tôi đang tiếp nhận phàn nàn từ Khách hàng, anh Natsuki sau đó còn gọi tôi xuống bàn làm việc của anh. Khi tôi lật đật chạy xuống, vừa chạy vừa soát lại xem mình đã gây ra lỗi gì tiếp theo, thì anh cười và khen ngợi “Em xử lý, chuyện trò với Khách còn khéo hơn cả một số người Nhật đấy! Cố gắng phát huy nhé!” Tôi vẫn cố gắng, hàng ngày… Và, trong thâm tâm, quả thực tôi cũng mong rằng những nỗ lực ấy của tôi sẽ được ghi nhận. Trước hết là chị Kubo Sanae, rồi Sếp trùm Kumiko, rồi bác Kato, anh Natsuki, rồi Chủ tịch. Rồi tôi sẽ được bỏ qua lỗi lầm cũ, rồi tôi sẽ được khôi phục lại “Công việc tổng hợp”… Nhưng không hề có lấy một dấu hiệu như vậy, trong suốt cả 6 tháng tiếp theo. Và tôi thì vẫn chưa đủ tiền để thực hiện ước mơ, nên hàng ngày vẫn vui vẻ thực hiện công việc, đeo bám mục tiêu của mình. Từ trong tâm, tôi thực sự không cảm thấy bất cứ sự bất mãn nào, kể cả đối với sự ngại ngần trong tiếp xúc của một số sempai đàn chị hay kohai đàn em. Tuy nhiên, tôi vẫn hiểu, đó là do tôi đã có mục tiêu rõ ràng. Còn nếu không, chắc chắn là tôi đã không thể còn tồn tại trong môi trường đó, sau một khoảng thời gian dài như vậy nữa. Rõ ràng, tôi sẽ đuối dần, cả thể lực và tinh thần. Không ai có thể duy trì mãi những việc mà chẳng một ai công nhận, kể cả bản thân mình, phải không? “Dù qua bao nhiêu đắng cay vẫn cười Vì mùa hạ còn nhiều tươi vui Và lòng còn nhiều điều muốn nói” Trích ca khúc “Vào hạ” của Lê Hựu Hà, một bài hát mà tôi rất thích qua phần trình bày của Tam ca Áo trắng

  • Rèn luyện năng lực ngôn ngữ (Phần 2)

    Trước khi bắt đầu, bạn hãy nghĩ về câu hỏi sau: Gần đây bạn có gặp phải tình huống khó khăn nào khi diễn đạt bằng lời không? Mục đích của câu hỏi này là khi đọc đến cuối bài bạn có thể phân tích xem lý do mình gặp khó khăn là gì. Hãy nghĩ về câu hỏi này trong suốt quá trình đọc bài nhé. Còn giờ thì quay trở lại bài nào. Theo bạn, bản chất của ngôn ngữ là gì? Chúng ta chắc ai cũng biết ngôn ngữ là công cụ để giao tiếp và truyền đạt suy nghĩ, kiến thức, nội dung… Mình muốn giới thiệu một khái niệm: Ngôn ngữ hóa (mình xin tạm giữ nguyên theo từ gốc tiếng Nhật vì không biết phải dùng từ tiếng Việt nào để diễn đạt đúng ý nghĩa nhất). Ngôn ngữ hóa là quá trình chuyển hóa những suy nghĩ trong đầu thành những lời nói, chữ viết mà người khác có thể dễ dàng hiểu được, sau đó truyền tải đến đối phương. Quá trình ngôn ngữ hóa gồm 5 bước như sau: Quan sát sự vật, sự việc Sắp xếp suy nghĩ Tóm tắt có mục đích Hiểu đối phương Truyền đạt 1 . Quan sát sự vật, sự việc Thông thường khi thưởng thức một món ăn ngon, để khen là ngon có phải bạn chỉ nói rằng “Món này ngon quá” hoặc “Giòn/ngọt nhỉ”? Sau đây là đoạn miêu tả của một người nước ngoài nói về món tóp mỡ (tép mỡ) của Việt Nam mà mình rất ấn tượng. Tóp mỡ là những viên gồm da, mỡ và thịt heo. Bộ ba “thần thánh” này được chiên đến khi có màu nâu vàng, sau đó được phủ một lớp nước mắm kho kẹo, thêm chút ớt và tỏi phi. Cho một cục tóp mỡ nóng hổi vào miệng, cắn một cái, âm thanh giòn rụm và lớp mỡ tóe ra trên đầu lưỡi mang lại một thứ xúc cảm diệu kỳ” -Jordy Trachtenberg, người Mỹ sống tại Tp. HCM- Link Bạn thấy giữa cách tả của mình và của anh bạn này có gì khác nhau không? Có thể bạn nghĩ rằng việc chỉ nói được vài từ như ngon, giòn… là do thiếu vốn từ, nhưng thực chất suy nghĩ sâu hơn thì là do thiếu sự quan sát . Do không có thói quen quan sát và suy nghĩ mỗi ngày nên bạn miêu tả mọi món chỉ với một từ ngon; trong khi vị của một miếng bánh kem này với vị ngon của miếng bánh kem khác có khi cũng khác nhau rồi. Vì vậy, để rèn luyện được khả năng ngôn ngữ thì việc đầu tiên cần làm là phải luyện tập khả năng quan sát. 2. Sắp xếp suy nghĩ Đây là quá trình sắp xếp các suy nghĩ trong đầu sao cho thật dễ hiểu. Nếu suy nghĩ của bạn bị phân tán, lộn xộn thì quá trình này sẽ rất khó khăn. Phương pháp hiệu quả ở đây là rèn luyện tư duy logic . Tư duy logic là cách “đưa những thứ phức tạp trở thành thứ đơn giản”. 3. Tóm tắt có mục đích Để hiểu hơn về phần này, mình muốn mọi người bắt đầu với một bài luyện tập. Xin lỗi bạn đọc vì phải luyện tập hơi nhiều trong các bài viết của mình, nhưng các bạn cũng biết rồi đấy học thì phải có hành phải không nào ^^. Luyện tập:  Hãy kể chuyện Thánh Gióng trong một câu. ----- Dừng lại 30 giây để suy nghĩ… ----- Giờ hãy thử kể lại câu chuyện lần nữa theo 3 câu hỏi sau Tóm tắt lại nội dung chuyện Thánh Gióng trong một câu. Giới thiệu về chuyện Thánh Gióng trong một câu sao cho người đọc thấy hứng thú và muốn đọc thử. Nói cảm nhận của bạn về chuyện Thánh Gióng trong 1 câu. Bạn có nhận thấy tùy vào từng MỤC ĐÍCH mà cách nói của bạn sẽ thay đổi không? Như vậy, để tóm lược được nội dung muốn truyền tải bạn phải hiểu được mục đích của của bạn là gì. 4. Hiểu đối phương Phần này khá dễ hiểu vì thông thường ta sẽ lựa chọn các cách diễn đạt khác nhau tùy vào nền tảng của từng đối phương. Hiểu được đối phương giúp chúng ta tìm được cách nói phù hợp, dễ hiểu với họ, giúp họ dễ hình dung hơn. Ví dụ như nếu bạn muốn mô tả quả táo, nếu nói với một người lớn tuổi rằng đó là biểu tượng logo của iPhone thì mình không chắc họ sẽ đoán ra. Để hiểu nền tảng của đối phương thì cần rèn khả năng quan sát, biết lắng nghe và đặt câu hỏi. Bởi lẽ chúng ta sẽ không thể hiểu được người khác nếu chỉ mải mê nói về bản thân mình. 5. Truyền đạt Bước cuối cùng là truyền đạt đến đối phương. Bước này yêu cầu bạn phải từ bỏ sự cầu toàn cũng như mong muốn được nói ra ngay lập tức tất cả những thứ trong đầu. Quay lại câu hỏi mình đã đưa ra ở đầu bài. Gần đây bạn có gặp phải tình huống khó khăn nào khi diễn đạt bằng lời không? Bạn thử nghĩ xem khó khăn của mình nằm ở bước nào trong 5 bước trên nhé. Khó ở đâu gỡ ngay ở đó! Bài luyện tập bonus: Đoán vật được mô tả Nhìn vào ảnh này bạn thấy cái gì? Là một thứ có thể ăn được, hình tròn khoảng bằng nắm tay, bên trong có hạt màu đen. Có thể ăn luôn hoặc ép lấy nước uống. Là quả táo đúng không? Bạn hãy nhìn vào ảnh trên và miêu tả cho người khác những gì bạn thấy trong ảnh, để họ đoán xem bạn đang miêu tả thứ gì. Nguyên tắc là khi nói không được nhắc đến các từ như Táo, Apple, りんご. Nếu bạn tập mô tả ảnh với những người khác, bạn sẽ thấy có rất nhiều cách khác nhau để diễn đạt về cùng một sự vật, sự việc. Tổng kết Mình xin tổng kết lại bài dưới dạng Q&A nhé 😉 Q: Không biết phải nói hay viết gì đầu tiên? A: Hãy rèn tính QUYẾT ĐOÁN , tập đưa ra quyết định và tìm lý do để trả lời. Q: Không hiện chữ trong đầu? A: Hãy 1) tăng kiến thức nền (đọc sách…), 2) tập quan sát, 3) tạo thói quen tự đặt câu hỏi – tự trả lời, 4) tìm hiểu khái niệm Tư duy logic (Logical thinking), 5) Đưa các từ ngữ bạn vẫn quen dùng hàng ngày như ngon, giỏi, đẹp… vào danh sách cấm, luôn ý thức tìm ra cách nói khác để đa dạng hơn vốn từ của mình. Q: Không biết cách tóm lược? A: Hãy hiểu mục đích của việc truyền đạt và luyện tóm lược trong một câu. Q: Khó khăn trong việc truyền đạt đến đối phương? A: Hãy sống với phương châm HOÀN THÀNH HƠN HOÀN HẢO . Từ bỏ CẦU TOÀN . Nguồn tham khảo Các bạn có thể tham khảo thêm về chủ đề Ngôn ngữ hóa ở đây: https://mba.globis.ac.jp/careernote/1258.html Tìm hiểu thêm về khả năng quan sát: sách Óc quan sát của tác giả Thu Giang Nguyễn Duy Cần.

  • Một Nhật Bản lạnh lùng (Phần 2)

    Câu chuyện 1 Tháng 3/2000, tôi tốt nghiệp trường Kế toán Murata và chính thức kết thúc chương trình “Sống trong nhung lụa MONBUSHO” (theo như lời anh Lương – sempai trên tôi 2 khóa). Tháng 4 cùng năm, nhờ qua được kỳ thi liên thông gồm xét hồ sơ, viết luận và phỏng vấn tầm tháng 10 trước đó, tôi trở thành sinh viên năm thứ 3 chuyên ngành Quản trị kinh doanh – Khoa Kinh tế – Đại học Surugadai. Surugadai là đại học tư thục non trẻ, thành lập năm 1987. Cũng giống như ở trường cũ Murata, tôi là sinh viên người Việt Nam đầu tiên tại đây. Cuộc sống vừa học vừa làm kiếm sống nuôi thân đương nhiên là khó khăn, vất vả hơn thời nhận học bổng được bao bọc trong nhung lụa rất nhiều, nhưng chính nó là bước đệm để tôi có thể vượt qua những thử thách khó khăn tiếp theo của cuộc sống. Cùng vào trường năm ấy với tôi có khoảng gần chục sinh viên nước ngoài khác. Chúng tôi học cùng nhau những tiết tiếng Nhật với cô giáo Akiyama nhỏ bé, đeo cặp kính gọng tròn hiền ơi là hiền. Trong số ấy, tôi hay chơi với chị Aung – người Myanmar. Hai chị em sau này cùng nhận học bổng Rotary Yoneyama ở T.P. Kawagoe – Tỉnh Saitama, trông lại nhang nhác giống nhau nữa nên nhiều người tưởng chúng tôi là chị em ruột. Ngoài ra, giờ ăn trưa, tôi hay ngồi với anh Yo – người gốc Triều Tiên nhưng sinh ra lớn lên ở Cáp Nhĩ Tân – Trung Quốc, anh nói tiếng Nhật nhoay nhoáy; một em trai người Malaysia gốc hoa, họ Pham (Chắc là Phạm); một chị người Hàn Quốc họ Kim tóc ngắn cá tính; một em gái Bắc Kinh họ Lee có nụ cười tươi tắn. Chúng tôi hay ngồi một góc cố định trong căng-tin, đứa nào đứa nấy giở cơm hộp mang theo ra ăn với nhau, rồi chém gió inh ỏi. Trong nhóm, tôi đặc biệt thán phục anh Yo và em Pham. Hai người này, ngoài việc đưa báo từ 3h sáng cho tới trước lúc đến trường, thì chiều tối tan học còn chạy bàn ở quán ăn hay đứng nắm sushi tới 11h đêm, ngày chỉ ngủ chừng 3 tiếng. Thế mà lúc nào họ cũng tươi vui, tích cực. Nhất là Yo, anh bắn tiếng Nhật toanh toách đủ mọi chủ đề suốt cả giờ nghỉ đến nỗi thỉnh thoảng chúng tôi phải bảo “Anh dừng nói mà ngủ đi một chút có hơn không”. Ngoài ra, ở nhóm Seminar chuyên ngành Kế toán do Thầy Kobayashi hướng dẫn, tôi thỉnh thoảng có nói chuyện với T (người Nhật), vì chúng tôi cùng nhảy cóc vào năm 3 đại học bằng kỳ thi liên thông từ senmon gakko (trung học chuyên nghiệp). Một hôm, khi đang ăn trưa thì có một anh nọ lại gần chúng tôi, và hỏi tôi có phải “Lưu san” không? Anh giới thiệu mình là Lee, học cùng chuyên ngành, trên tôi một khóa, và là sempai (đàn anh) trong Seminar của Thầy Kobayashi. Có lẽ thầy vừa giao cho anh nhiệm vụ để ý, giúp đỡ đứa kohai (đàn em) người nước ngoài nên giờ nghỉ trưa, anh lập tức xuống ngay căng-tin tìm tôi. Anh là kiểu người hiền lành và cực kỳ nghiêm túc. Đó là tất cả những người bạn mà tôi có trong hai năm làm sinh viên cuối cùng của cuộc đời mình. Sau học kỳ đầu tiên và đợt nghỉ hè, từ mùa thu, ngoài giờ ăn trưa, tôi rất hay tình cờ gặp một trong hai người đã kể tên ở trên những khi tôi ngồi một mình (trong nhà ăn, phòng đọc của thư viện, phòng máy tính) hay ở bãi chờ xe bus. Nếu coi đây là một đoạn trong tiểu thuyết thể loại suy lý, vậy bạn hãy thử đoán xem hai người đó là ai nhé??? Uhm, tôi có nên tạm dừng câu chuyện này, để bạn thử tài thám tử của bản thân không nhỉ??? Hay là bạn hãy thử comment tên hai nhân vật “tình nghi” xuống dưới kia, rồi hãy lên đây đọc tiếp nhé! Câu chuyện 2 Chào mừng bạn đã quay trở lại với câu chuyện theo chủ đề “lạnh lùng”. Hmm, đó, tôi vừa cung cấp cho các bạn một tình tiết để phỏng đoán rồi. Bạn có cần tới gợi ý tiếp theo không? Tôi nghĩ, có lẽ không cần đến thông tin tôi cung cấp, bạn cũng có thể đoán ra một người. Đúng đấy, đó là sempai Lee. Người còn lại thật ra còn dễ đoán hơn, nếu bạn bám sát chủ đề “lạnh lùng Nhật Bản”. Vâng, đó là T, cậu bạn cùng Seminar của thầy Kobayashi. Điểm chung của hai người này là lặng lẽ. Họ cứ lặng lẽ ở đâu đó gần tôi như vậy (có thể là cách một hai chiếc ghế, có thể là ở ngay phía trước hay sau trong phòng máy tính hoặc thư viện), thỉnh thoảng họ quay qua tôi hỏi han chút xíu, hay có khi chỉ là mỉm cười rất khẽ khàng. Nếu gặp đâu đó trong phòng ăn hay bãi chờ xe bus, chúng tôi có thể sẽ nói chuyện nhiều hơn chút ít. Chỉ vậy thôi. Thế rồi gần tới cuối năm, chẳng hiểu hai ông có phím nhau không mà ông trước ông sau (cách nhau chừng hai tuần) đều hỏi tôi rằng “An chan có bạn trai chưa?” Lee hỏi tôi trước, hình như là bên cửa sổ căng-tin, khi tôi đang ủ ấm đôi tay của mình với một lon ca-cao nóng thơm lừng, và trời thì kéo mưa giăng nho nhỏ trên những ngọn núi xung quanh. Nghe xong câu trả lời, anh im lặng, như vẫn vậy, như trong những giờ ăn trưa chung với nhóm sinh viên nước ngoài. Tuy nhiên sau đó, anh tiếp tục thỉnh thoảng xuất hiện ở đâu đó gần tôi, những khi tôi một mình, như trước. Cuối năm học ấy, Lee tốt nghiệp. Anh về lại Phúc Kiến, làm việc cho công ty của gia đình. Chúng tôi không bao giờ gặp lại nhau nữa. *** T hỏi, khi chúng tôi cùng di chuyển từ giảng đường môn học gì đó lên phòng Seminar. Trong thang máy, cậu bất chợt cất lời “An chan có bạn trai chưa?” “Tớ có rồi!” Tôi trả lời. “Chắc bạn trai cậu là người Nhật phải không? Cậu nói tiếng Nhật tốt thế kia mà!” “Ồ không! Bạn trai tớ là người Việt!” Đến đây thì cậu ấy im lặng. Thang máy dừng ở tầng 4, T bước ra trước và nhấn nút giữ thang cho tôi. Khi tôi đã tiến gần tới cửa, cậu nhìn vào mắt tôi, nói khẽ “Tớ thích cậu đấy, An chan ạ!” Rồi cậu quay người đi trước, để tôi khựng lại một nhịp ở phía sau, vì không thể ngờ được rằng hóa ra mình vừa được tỏ tình. Sau đó, T không bao giờ còn tình cờ xuất hiện khi tôi ngồi đâu đó một mình. Chúng tôi chỉ chạm mặt nhau trong những giảng đường chung hoặc ở Seminar. Cậu cũng không còn tích cực hỏi han, chuyện trò với tôi nữa. Trước mùa hè năm thứ 4, tôi nhận được Naitei (Thư thông báo trúng tuyển). T chậm hơn, ở vào những đợt tuyển dụng cuối cùng, nhưng chúng tôi đều tốt nghiệp vào cuối tháng 2/2002 và bắt đầu đi làm từ tháng 4 năm ấy. Cũng giống như với Lee, tôi không bao giờ gặp lại T nữa. Câu chuyện 3 Bạn đã thấy chưa? Những chàng trai Nhật Bản luôn lạnh lùng. Giống như là T của câu chuyện trên vậy đó. Có vẻ như trong trường hợp này, dù cái kết hoàn toàn giống nhau nhưng cách hành xử của sempai Trung Quốc sẽ gần gũi, ấm áp với người Việt Nam chúng ta hơn là cậu bạn Nhật Bản, phải không? Thực ra tôi cũng hiểu tại sao các anh lại lạnh lùng như vậy. Là vì các anh làm gì biết cua gái! Qua tất cả những mối tình của người Nhật mà tôi chứng kiến từ trước đến nay (các vị đại tiền bối có lẽ không tính), thì tôi thấy các anh toàn bị gái cua không à! Tôi nghĩ rằng, kể cả các anh lấy vợ Nhật trong Friend List của tôi cũng vậy, chứ các anh tuổi gì mà đòi cua được gái Nhật, tôi thật! Cuối cùng: Nếu bạn nào thấy rằng mình đã bị tôi troll với câu chuyện thứ hai này, hãy để lại cho tôi một cái mặt cười, bạn nhé! Và tôi xin hứa với bạn rằng, tiếp theo sẽ là một câu chuyện hoàn toàn nghiêm túc!

Xem tất cả

Sự kiện (6)

Xem tất cả
bottom of page